Rolo (Code Geass) - Đứa trẻ đáng thương
Code Geass – bộ anime nổi đình nổi đám của năm 2007-2008
- Bộ anime đã thành công dựng lên bức tượng đài bất tử mang tên Lelouch vi Britannia.
- Bộ anime đã lấy đi nước mắt của biết bao người, mang đến cho những người xem nó biết bao sắc thái cảm xúc…
…vui vẻ – hạnh phúc – hồi hộp – ngưỡng mộ – tức giận – phẫn nộ – đau đớn – thương xót – ám ảnh…
Tất cả đều có trong Code Geass!
…
Ở bài review này, tôi sẽ không đề cập đến toàn bộ nội dung của câu chuyện, càng không phải nói về LeLouch, bởi tôi chắc chắn đã có quá đủ những bài cảm nhận về con người ấy rồi.
Điều tôi muốn viết bây giờ là một nhân vật phụ trong Code Geass, một nhân vật chỉ được xuất hiện ở ss2, một nhân vật mà tôi tin có không ít bạn ghét bỏ, căm hận…nhưng đó lại là nhân vật mà tôi có cảm tình nhất, hơn cả Lelouch, hơn cả C.C, là Rolo – đứa trẻ đáng thương ấy!
Rolo là một trong những đứa trẻ mồ côi được thu nhận làm vật thí nghiệm cho việc chế tạo thêm Geass để phục vụ đế quốc Britain.
Cậu không có gia đình, không quá khứ, không tương lai, mọi thông tin về cậu gần như là một tờ giấy trắng.
Tất cả chỉ là một cái tên mà người ta đặt cho vật thí nghiệm như cậu, Rolo, cái tên ngắn gọn, đơn giản, dùng cho việc liên lạc và giao nhiệm vụ ám sát cho cậu.
Rolo, cậu bé đó lớn lên cùng với những mệnh lệnh chết chóc, sứ mạng duy nhất của cậu là phục vụ Britain, ý nghĩa duy nhất cho sự tồn tại của cậu là ám sát theo lệnh cấp trên. Họ nói cậu không phải con người, mà là một cỗ máy được tạo ra cũng chỉ vì mục đích giết người. Đã là cỗ máy, thì không cần có tên, không cần tương lai, càng không cần đến hai chữ “cảm xúc”.
Thử tưởng tượng mà xem, đứa trẻ đáng thương ấy đã phải chịu biết bao đau đớn trong quá trình làm thí nghiệm? Đã phải nỗ lực rèn luyện ra sao để trở thành kẻ ám sát? Đã phải sống trong xuyên suốt là những ngày tháng đối mặt với máu và cái chết…Một đứa trẻ với ánh mắt vô hồn cứ lớn lên như thế, hoàn toàn giống như một cỗ máy, một cái xác vô hồn, đơn giản chỉ biết tuân theo mệnh lệnh.
…
Ấy vậy mà đến một ngày, khi cậu được giao một nhiệm vụ hoàn toàn khác biệt, cậu phải giả làm em trai của người có tên LeLouch. Tôi tự hỏi, cậu ấy đã khó khăn ra sao để hòa nhập vào một môi trường mới? Trường học, bạn bè, anh trai, gia đình…tất cả đều là những khái niệm cậu chưa bao h biết đến…chắc hẳn để hòa nhập với tất cả, cậu đã nỗ lực rất nhiều đúng không, Rolo?
Ngày qua ngày, dần dần trong đôi mắt cậu tôi nhìn thấy có tia sáng của sự sống. Dù tất cả chỉ là nhiệm vụ, dù với con người kia, cậu chỉ là kẻ thế thân cho cô em gái, nhưng những cảm xúc đang nảy mầm trong cậu là thực, những lời nói quan tâm mà cậu nhận được, Rolo-cậu ấy thực sự trân trọng nó, có lẽ đâu đó trong cậu đã chấp nhận người anh trai hờ này, chỉ là chính cậu cũng chưa nhận ra mà thôi.
Tôi vẫn còn nhớ gương mặt cậu khi được LeLouch tặng chiếc móc treo điện thoại-món quà mà anh nói là để chúc mừng sinh nhật cậu…Nhưng thực sự, đó là ngày sinh nhật em gái người đó, vì cậu là kẻ thế thân, nên cũng được chúc mừng sinh nhật, cũng được tặng quà…đó lần lần đầu tiên trong đời cậu, Lelouch, anh có biết không? đứa trẻ đó vốn luôn nghĩ mình là một cỗ máy, không cha mẹ, không gia đình, càng không có thứ được gọi là sinh nhật…vậy mà trong ngày hôm ấy, đứa trẻ đó được người ta chúc mừng sinh nhật, được tặng quà, được cảm nhận ý nghĩa việc sinh ra trên thế giới này. Ở bên LeLouch, không biết từ khi nào Rolo đã dần mỉm cười, mỗi ngày lại nở nụ cười nhiều hơn, từ tận sâu trong trái tim, nụ cười thật hiền lành mà tưởng như vốn khiếm khuyết nơi cậu.
Rolo cậu ấy tin tưởng vào những lời hứa hẹn, những lừa gạt của con người kia.
Vì người đó hứa sẽ tạo ra một thế giới tươi đẹp cho cả hai sinh sống. Cậu ấy ngốc nghếch tin vào điều đó, để rồi làm theo tất cả những gì anh sắp đặt…một lần nữa, lại bị kẻ khác lợi dụng, sai khiến, giống như trước kia….chỉ có điều, lần này là cam tâm tình nguyện, cậu thực hiện tất cả theo lời anh bảo trong hạnh phúc, vì cậu ấy đã có ước mơ, có tương lai muốn hướng tới, bên cạnh LeLouch…Rolo tin lời anh, tin tất cả những điều anh đang làm và muốn làm là vì cậu, vì anh, và vì tương lai của hai người bọn họ….Rolo, đứa trẻ đơn thuần đó thật ngốc nghếch làm sao.
Cao trào của mọi việc xảy tới khi Shirley- cô gái yêu thầm LeLouch biết được thân phận thật của anh ấy. Cô gái đó rất tốt, thật sự rất tốt, một cô gái với tâm hồn cao thượng được nuôi dưỡng từ tình yêu thương, đùm bọc của bạn bè và cha mẹ…Shirley, cô ấy rất yêu LeLouch, yêu tới mức khi biết anh là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa, khiến cha cô bị liên lụy mà mất đi tính mạng, cô ấy vẫn muốn bảo vệ anh, sẵn sàng bắn viên đạn về phía Villatte-người đang muốn giết LL…tới khi mất đi ký ức về anh, tình yêu của cô với anh, một lần nữa lại dần nảy nở…băn khoăn, giằn vặt…nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn đứng về phía LL, vì cô biết, bên cạnh anh chẳng con bao nhiêu người thực sự để anh tin tưởng. Cô ấy quyết định đến gặp LeLouch, muốn nói cho anh biết sự lựa chọn của mình, cô muốn bảo vệ anh ấy.
Nhưng trớ trêu thay, cô lại gặp Rolo trước. Cô nói tất cả cho Rolo nghe, nói rằng cô cũng giống cậu, đều yêu quý LL, rằng cô sẽ trở thành đồng minh của 2 anh em họ…Cô gái ấy thật sự rất tốt, giống như là thiên thần vậy…
Nhưng Shirley, cô ấy đã lầm rồi, hai người bọn họ, vốn dĩ đã khác nhau…
Nếu cô ấy là thiên thần nơi thiên đàng, thì Rolo-đứa trẻ này giống như Luciffer-thiên thần bị ruồng bỏ mà rơi xuống địa ngục…làm sao cậu ấy có thể cùng sống chung được đây?
Rolo, cậu ấy lớn lên trong một thế giới chỉ có màn đêm bao phủ, ngày qua ngày, lang thang như những hồn ma lạc lối. Cho tới khi LeLouch xuất hiện, giống như mặt trời rọi sáng thế giới cậu. Rolo khao khát thứ ấm áp ấy, cả thế giới của cậu lúc này chỉ là không gian có mặt trời và những tia nắng kia…Rolo, cậu ấy chỉ cần có như thế…Đứa trẻ bị chúa bỏ rơi ấy không oán hận quá khứ, không tham lam cầu thị thêm điều gì, vì vốn dĩ từ trước đến nay chưa có ai trao cho cậu dù chỉ là một chút tình cảm, một chút thương hại hay quan tâm…chẳng có gì ngoài sự ghét bỏ, sợ hãi, dùng ánh mắt nhìn cậu như quái vật…vì thế, cậu ấy chỉ cần như hiện tại là đủ rồi, thế gian này cậu không cần thêm gì cả…thế nên, xin đừng cướp đi mặt trời của cậu, vì đó là thứ duy nhất cậu có, cũng là toàn bộ những gì cậu có cho tới giờ…
Với Rolo, Shirley lúc này giống như một người xa lạ muốn cướp đi LeLouch của cậu…Cả hai cùng yêu LL, nhưng Shirley là với trái tim cao thượng, một trái tim được nuôi dưỡng bởi một tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc, nên cô ấy mới có thể sẵn sàng nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân mình, sẵn sàng cho đi nhiều hơn, vì đã được “nhận”-nên muốn “cho đi”…còn Rolo của tôi, cậu ấy chỉ là đứa trẻ bị thần ruồng bỏ, cậu ấy đã lớn lên như một công cụ chờ lệnh, cả một tuổi thơ cô độc, ngập tràn máu, chết chóc và sợ hãi,…từ khi bắt đầu cậu ấy đã chẳng có gì, thế nên biết lấy gì để “cho đi” đây? thế nên, khi lần đầu tiên cậu ấy tìm được nơi để trở về, lầm đầu tiên cậu ấy tìm được ý nghĩa sống, tìm thấy ước mơ, thấy tương lai như một con người thực sự, cậu ấy sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ điều đó, vì cậu ấy chỉ cần như thế thôi, chỉ cần con người ấy. Rolo yêu thương người anh trai hờ này, nhưng trong chữ “yêu” ấy còn có một chữ “cần” sâu nặng hơn nhiều….Thế nên cậu muốn giữ anh cho mình, vì cậu chẳng có gì cả, vì chúa đã lãng quên cậu ngay khi vừa tạo ra đứa trẻ này…nhưng không sao, Rolo không oán hận, cũng không đòi hỏi thêm điều gì, thứ cậu muốn chỉ là giống 1 năm ấy, có LL bên cạnh, vậy là đủ rồi…nên cậu muốn níu giữ hiện tại, níu giữ anh…cậu không muốn đánh mất nơi trở về…ích kỷ như vậy một chút, có là quá đáng lắm không???
Vậy nên cậu sợ hãi Shirley sẽ mang anh đi, mang đi thế giới của cậu, hiện tại và tương lai của cậu…mất anh, cậu phải tiếp tục hướng về phía trước như thế nào? ánh sáng nào chỉ lối cho cậu?
Đứa trẻ đơn thuần sợ hãi trước sự đe dọa của người lạ, nó phản ứng tự vệ, để bảo vệ thế giới của nó….Và Rolo đã bắn Shirley.
Cái chết của cô ấy khiến mọi thứ cứ thế trở nên hỗn loạn, ban đầu chỉ là muốn lợi dụng, nhưng giờ trong LL chỉ còn lại cảm giác căm hận Rolo, hận không thể một khắc cướp đi tính mạng cậu…Rolo-đứa trẻ ngốc ngếch của tôi cũng từ đấy mà bị cả thiên hạ căm ghét, bị người đời nguyền rủa…vì cậu là ác quỷ, là ác quỷ đã bẻ gãy cánh một thiên thần…
LL hận Rolo, rất hận Rolo…
Anh sử dụng cậu triệt để, cho tới khi không còn giá trị lợi dụng nữa, anh vứt bỏ đứa trẻ này giống như một món rác thải.
Với ánh mắt đầy căm ghét, kinh thường cùng những lời nói không thể tàn nhẫn hơn…anh nói ra tất cả sự thật từ trước đến nay, rằng cậu là một kẻ ngu ngốc, bị anh lợi dụng, rằng cậu là kẻ đã cướp đi vị trí của Nunally-em gái anh ấy, anh ghét cậu, càng hận cậu, rằng mãi mãi không bao giờ cậu có thể bước vào thế giới của anh…tất cả những gì cả hai có suốt thời gian qua chỉ là giả dối, cậu chỉ là một công cụ để anh sai khiến…trong anh, với cậu chỉ toàn là ghét bỏ và thù hận mà thôi…
LL, anh ấy nghĩ muốn giết chết cậu.
Tôi nhìn Rolo, đứa trẻ ấy chỉ đứng đó với gương mặt đau đớn, nhìn vào anh, nghe từng câu, từng chữ mà người kia cất lên…có gì đó như vỡ nát…tôi cứ thế òa khóc, khóc thay cho đứa trẻ đáng thương này…thượng đế đã quá nhẫn tâm với cậu rồi, Rolo à…
…
Cuộc chiến của LL đang dần đến hồi kết, bất ngờ, việc anh sở hữu sức mạnh Geass- thứ sức mạnh đế vương có thể sai khiến người khác, bị những người lãnh đạo trong Hội hắc hiệp sĩ của anh phát hiện, họ nghi ngờ anh đã sử dụng nó lên họ, nghi ngờ mọi thành quả mà anh làm cho tới giờ…tất cả mọi công lao của anh, họ đem bỏ đi không thương tiếc, thứ họ nhìn thấy nơi anh lúc này chỉ là sự sợ hãi, sự bài xích, ghét bỏ…họ đuổi anh khỏi vị trí lãnh đạo, muốn bắt anh giao cho quân địch như một sự trao đổi để giành lại độc lập cho Nhật Bản….tất cả bọn họ, những người đồng đội đã từng sát cánh bên anh suốt thời gian qua…ngay lúc này, không chút ngần ngại quay lưng, phản bội anh. Đến cả Kallen, cô gái luôn ngưỡng mộ và thầm mến anh cũng dễ dàng mất đi niềm tin nơi con người này…
LeLouch, anh đã thấy rõ chưa? thế giới này, có bao nhiêu người thực sự trân trọng, thực sự tin tưởng anh?
Là cô em gái anh luôn yêu thương thay vì hiểu cho anh lại đi nghe lời kẻ khác mà đứng về phe quân địch đó ư?
Hay là những người trong hội Hắc hiệp sĩ, những kẻ vẫn luôn gọi anh là chỉ huy, là đồng đội, và lúc này đang dồn anh vào chân tường?
Ngoài C.C- cô gái biết tất cả mọi thứ về anh, giờ phút anh mất tất cả, khi cả thế giới đều phản bội lại anh….Rolo, đứa trẻ ấy xuất hiện, chẳng ngần ngại đứng ra che chắn cho anh, bảo vệ anh, bằng cả tính mạng của cậu….Anh rất đúng, LL à, đứa trẻ này thực sự rất ngu ngốc..quá ngu ngốc mất rồi…
Rolo đưa LL thoát khỏi sự truy đuổi của đoàn Hắc hiệp sĩ cùng đội kỹ sĩ bàn tròn Britain…bằng tất cả sức mạnh của mình, cậu ấy sử dụng Geass cho tới khi trái tim vì không chịu nổi áp lực mà ngã xuống.
LeLouch hỏi cậu tại sao lại làm thế, vì anh chỉ toàn lợi dụng cậu mà thôi…Rằng việc sử dụng Geass liên tục của cậu sẽ nguy hiểm tới mức nào…rằng anh đã không còn lý do để sống, vì thế nên cậu không cần phải làm như vậy…Anh muốn ngăn cậu lại, nhưng Rolo vẫn không ngừng sử dụng Geass của mình, vì chỉ có cách này, cậu mới có thể bảo vệ anh,được.
“Không được nói như thế Nii-san…”
“Vì trước giờ em luôn là công cụ trong tay người khác…”
“Em bị giáo đoàn sử dụng…”
“Người đã giải thoát cho em, là Nii-san…”
“Không thể phủ nhận bấy lâu nay, Nii-san cũng lợi dụng em…nhưng khoảng thời gian kia, là có thật”
…
Rolo nói trong tiếng thở khó nhọc, trái tim của cậu ấy lúc này, đã sắp đến giới hạn rồi…
“Những ký ức sâu đậm đó…cuối cùng đã giúp em…tìm được phần người…”
“Vì thế nên…em…không phải…là…công cụ.”
“Đây là…ý nguyện của em!”
Giờ phút cuối, Rolo nói rằng LeLouch đã nói dối cậu đúng không…rằng cái gì mà muốn giết cậu…ghét bỏ cậu..
Anh mỉm cười nhìn về gương mặt đang tái nhợt kia,
“Đúng vậy, em đã nhìn thấu được anh rồi…”
“Đúng là em trai anh có khác!”
…
“Vì em…hiểu tất cả…về…nii-san…mà”
Rolo dần nhắm mắt, hơi thở kia đã hoàn toàn ngưng lại….yên nghỉ nhé, cậu bé của tôi…
Cậu đã sống, không phải chỉ như công cụ, mà là một con người thực sự…
Hết mình vì lẽ sống của mình, vì nii-san của mình
Thời gian qua, cậu đã rất vất vả rồi…
Thế nên, lúc này đây, hãy nghỉ ngơi đi nhé…
Tới nơi đó, và đợi nii-san của cậu thêm một chút nữa thôi…
Cậu sẽ không cô đơn đâu, LeLouch sẽ đến ngay mà…
Vì đó là anh trai của cậu, phải vậy không, Rolo?